“Bỏ của chạy lấy người” khi chứng kiến hành động ấy của bạn trai giàu có
http://www.scandal24h.net/2016/05/bo-cua-chay-lay-nguoi-khi-chung-kien-hanh-dong-ay-cua-ban-trai-giau-co.html
"Em đừng có động vào ông ta. Em không thấy bẩn hay sao? Nhớ rửa sạch tay đi rồi hãy động vào người anh đấy" - Tuấn nhìn Mai đầy ác cảm.
Từ ngoại hình, học thức, đến công việc của Mai đều rất bình thường. Chính vì thế khi được Tuấn, chàng công tử giàu có để ý đến, Mai đã lấy đó là niềm vinh dự, hạnh phúc lớn lao.
Hơn Mai 3 tuổi nhưng Tuấn gần như đã có mọi thứ trong tay. Được làm bạn gái của Tuấn, Mai không thể giấu nổi niềm tự hào mỗi khi sánh bước cùng Tuấn. Tuấn chiều chuộng Mai lắm, thứ gì Mai cần Tuấn cũng mua cho Mai. Nhiều khi nhìn những món vật chất giá trị ấy, Mai lại chẳng dám cầm. Mai rất sợ yêu Tuấn vì mang tiếng lợi dụng. Miệng lưỡi thế gian ghê gớm lắm chứ đâu có phải chuyện đùa. Nhưng bạn bè Mai thì lại khác.
- Con gái khi yêu là phải có quyền đòi hỏi. Tội gì mà không lấy chứ. Đằng nào chẳng mang tiếng gái nghèo yêu trai giàu là vụ lợi rồi.
Nhưng Mai thì lại không làm như thế. Tuấn ngỏ ý mua xe máy mới cho Mai, Mai từ chối. Tuấn mua đồ hiệu cho Mai, Mai không nhận. Mai muốn tình cảm của cả hai phải thật trong sáng, không vướng chút danh vọng, tiền bạc kia.
Sau một thời gian yêu Tuấn, Mai cứ nghĩ là Mai đã hiểu quá rõ con người Tuấn. Tuấn biết cách ứng xử, không phân biệt sang giàu, hòa đồng, thân thiện. Tình yêu của Tuấn và Mai cũng rất được gia đình hai bên ủng hộ. Chỉ còn đợi cả hai gật đầu là hôn lễ sẽ được tổ chức. Tuấn thì đã đồng ý, vấn đề là ở Mai. Mai không hiểu vì sao cứ mỗi lần nhắc tới chuyện kết hôn là Mai lại do dự. Một cảm giác chưa thật sự tin tưởng, chưa thực sự thấu hiểu khiến Mai lưỡng lự trong quyết định đám cưới với Tuấn. Tuấn quá khéo léo gần như không mắc chút sai sót gì khiến Mai sợ rằng sau này sẽ bị Tuấn qua mặt. Nhưng chưa kịp đợi đến sau này thì điều ấy đã xảy ra.
Hôm ấy Mai và Tuấn đi thử váy cưới. Đường xá hôm nay không hiểu vì sao mà lại đông đúc đến như vậy. Trong khi đó, Tuấn lại cứ bíp còi xe ầm ĩ làm náo động cả một đoạn đường dài. Qua cửa kính ô tô, Mai nhìn thấy rõ sự khó chịu của mọi người dành cho mình. Và rồi… Có tiếng người la hét, hốt hoảng. Hình như Tuấn đụng trúng phải ai đó.
“Em đừng có động vào ông ta. Em không thấy bẩn hay sao? Nhớ rửa sạch tay đi rồi hãy động vào người anh đấy!”. (Ảnh minh họa)
Nhanh chóng, cả Tuấn và Mai xuống xe, mặt cả hai tái mét. Tuấn quệt phải một ông lão mù. Mai vội vã chạy tới đỡ ông lão dậy, hỏi han tận tình. May mắn quá, ông lão không sao và còn nhận hết lỗi về mình. Mai còn chưa kịp lên tiếng thì Tuấn đã:
- Mù thì đừng có đi ra đường. Có biết suýt nữa tôi mất tiền đền oan mạng rồi không? Già rồi còn không biết an phận, mò ra đường gây nguy hiểm cho người khác. – Tuấn gắt gỏng đến sỗ sàng
Chưa dừng lại, Tuấn đến gần ông lão, kéo tay Mai ra khỏi người ông:
- Em đừng có động vào ông ta. Em không thấy bẩn hay sao? Nhớ rửa sạch tay đi rồi hãy động vào người anh đấy! – Tuấn nhìn Mai đầy ác cảm
Mai đã hóa đá từ cái lúc mà Tuấn bước xuống xe và mắng nhiếc ông lão nên những lời vừa rồi của Tuấn, Mai nghe cứ mơ màng, không rõ. Hình ảnh người con trai lễ phép, biết cách ứng xử, ân cần, không phân biệt sang giàu, nghèo hèn trước mặt bố mẹ Mai đâu rồi. Có lẽ nào tất cả chỉ là sự giả tạo. Nếu không giả tạo thì tại sao những điều mắt thấy tai nghe vừa rồi lại khiến Mai bàng hoàng đến thế.
Mai đỡ ông lão sang đường rồi quay lại nhìn Tuấn với ánh mắt thất vọng. Mai không thể lấy một con người giả tạo như Tuấn được. Vì không biết sau này, sẽ còn chuyện khủng khiếp gì xảy ra khi cái vỏ bọc kia bị lột trần. Thôi tốt hơn hết, có tiếc nuối, có đau đớn, Mai cũng đành phải bỏ của chạy lấy người thôi.
Theo Tri Thức Trẻ