Chỉ vì tiếng rên rỉ quá lớn đêm tân hôn…
http://www.scandal24h.net/2016/05/chi-vi-tieng-ren-ri-qua-lon-dem-tan-hon.html
Đang tận hưởng cảm giác đê mê thì tôi nghe tiếng bốp một phát ngay cạnh. Tôi hoảng quá im bặt. Chả là trời tối, lại không bật đèn nên tôi không biết đó là cái gì.
Tôi là tiểu thư chính hiệu, bố mẹ tôi “nặn” mãi mới ra được một cô con gái nên nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bố mẹ tôi đe tôi từ khi tôi còn học cấp hai: “Cấm con gái lấy chồng xa nhé”. Thế mà đùng một phát, giờ tôi lại đang làm dâu một gia đình ở tít miền Trung, hơn nữa, nhà chồng tôi lại còn làm nông các thứ nữa.
Ngày cưới, bố mẹ tôi khóc hết nước mắt, tôi thì cười tươi rói, chui lên xe đón dâu rồi bảo với theo: “Con đi mấy hôm rồi về chứ có đi lâu đâu mà bố mẹ khóc dữ thế”.Chả là trước khi cưới, bố mẹ tôi ra tối hậu thư, bắt chồng tôi ở rể, chứ không thì không có cưới xin gì hết. Chồng tôi và tôi lúc đó yêu nhau đã được 5 năm, đã vượt qua bao nhiêu sóng gió, thế nên dễ gì bỏ nhau được. Sau một thời gian tranh đấu, chồng tôi cũng phải khuất phục bố mẹ tôi, đồng ý ở rể. Nhưng anh xin cho tôi về nhà chồng 1 tuần sau khi cưới, sau đó mới cùng tôi về sống ở nhà bố mẹ tôi.
Chồng tôi phải ở rể thì mới cưới được tôi (Ảnh minh họa)
Vốn sống ở thành phố gần 30 năm rồi nên khi về quê chồng, cái gì cũng khiến tôi tò mò, háo hức. Vợ chồng tôi làm lễ gia tiên xong thì được đưa vào phòng tân hôn. Đó không phải là một căn phòng riêng biệt mà chỉ là một căn buồng được che lại bằng một tấm vải. Trong căn buồng đó có một cái cửa sổ bằng gỗ nhỏ. Giường tân hôn của chúng tôi được trang trí bằng những chùm hoa nhỏ li ti rất dễ thương. Tôi hỏi chồng hoa gì thì anh bảo là hoa khế.
Chúng tôi yêu nhau đã 5 năm nên đây cũng không phải là lần đầu tiên ngủ chung với nhau, nhưng sau một thời gian dài mất thời gian để chuẩn bị cho lễ cưới, tôi và chồng không được gần gũi nên cũng máu lắm. Đêm hôm đó, bố mẹ chồng đi ngủ sớm vì mệt, tôi và chồng hí hửng dắt tay nhau vào căn phòng tân hôn đáng yêu.
Chồng tôi vừa mới hôn vào cổ tôi thì tôi đã không thể nào chịu được, rên hừ hừ rồi uốn éo các kiểu. Đến khi anh nhập cuộc, tôi quên mất đây là nhà chồng, không có cửa, cách âm không tốt mà cứ thoải mái rên rỉ như khi ở trong khách sạn. Chồng tôi cũng đang sung sức, thấy tôi rên to thì càng làm tới. Cả hai chúng tôi quên mất rằng, mình đều đang ở quê.
- Cuối cùng cũng bắt được con chuột cống già này. Mấy hôm nay chắc nó cũng đã ăn hết mấy cân thóc rồi. Mày ngu lắm, ăn thì lẳng lặng mà ăn, còn rên rỉ làm gì để tao bắt được?Đang tận hưởng cảm giác đê mê thì tôi nghe tiếng bốp một phát ngay cạnh. Tôi hoảng quá im bặt. Chả là trời tối, lại không bật đèn nên tôi không biết đó là cái gì. Chưa kịp phản ứng gì thì nghe tiếng mẹ chồng tôi la lên sung sướng:
Trời ơi, cả đời này cái tôi sợ nhất là con chuột, vậy mà lúc đó, mẹ chồng tôi lại cầm con chuột giơ lên rồi giở màn ra bảo:
- Hai đứa dậy mà xem con chuột cống này.
Trong đêm tân hôn của chúng tôi, mẹ chồng tôi lại lọ mọ vào bắt chuột vì nghĩ tiếng rên rỉ của tôi là tiếng chuột kêu (Ảnh minh họa)
Lúc đó, tôi đẩy chồng đang dính chặt lấy mình rồi phi ngay xuống giường trong trạng thái không mặc gì. Nhưng vì vướng phải cái màn nên tôi ngã dúi dụi. Tay tôi đụng phải một vật gì mềm mềm, âm ấm. Lúc đó tôi sợ quá, gần như khóc thét. Bố chồng chạy dậy bật điện, giọng hốt hoảng: “Gì đấy?”.
Điện bật sáng, chồng tôi thì lấy ngay cái chăn quấn chặt lấy tôi rồi bế thốc lên giường còn tôi thì khóc ngất khi thấy tay mình đang đụng phải con chuột bê bết máu. Mẹ chồng tôi thì há hốc mồm kinh ngạc.
Bà bảo: “Mẹ xin lỗi, mẹ nghĩ con chuột kêu to quá nên chỉ chạy vào để đập thôi, để mẹ ra ngay”.
Tôi vẫn còn khóc lóc trong tay chồng, chuột kêu đâu mà chuột kêu, đó là tiếng rên của tôi đấy chứ. Nhưng thôi, cũng may là mẹ chồng nghĩ đó là tiếng chuột kêu. Mãi sau 1 tiếng đồng hồ, tôi mới nín được. Chồng tôi đưa tôi ra giếng rửa tay rồi vào nằm ôm tôi cả đêm. Tôi lúc đó vừa sợ vừa thẹn nên không ngủ được, cứ nằm ôm lấy chồng. Khoảng 2 tiếng sau, tôi lại khều khều vào lưng chồng, định ra hiệu “làm tí”. Lúc này, chồng tôi mới cười ha hả rồi bảo: “Thôi, nể tình cô chuột cống, hôm nay tôi sẽ chiều cô tới bến, nhưng nhớ đừng phát ra tiếng kêu như lúc nãy nữa nhé”.
Tôi vâng dạ rối rít. Nhưng cũng nhờ cái đêm tân hôn nhớ đời ấy mà sau này, tôi phải để ý để tứ hơn khi về nhà chồng.
Theo Tri Thức Trẻ