Chồng bị cave hết thời ‘úp sọt’
http://www.scandal24h.net/2016/05/chong-bi-cave-het-thoi-up-sot.html
Đứng giữa tôi và ả cave kia, anh ta tỏ ra lúng túng, phải cả giờ sau mới dám ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói rằng “Sự thể đã đến nước này thì anh xin em, hãy tiếp nhận cô ấy, để cô ấy làm em của em, làm vợ của anh”.
Tôi và chồng tôi bây giờ yêu nhau 7 năm mới làm đám cưới. Nhà anh ấy và nhà tôi ở cùng một một xóm, từ cấp 1 đến cấp 3 hai đứa là bạn cùng lớp. Nhưng tình yêu chỉ nảy nở khi hai chúng tôi lên Hà Nội học đại học.
Anh ấy học trường Xây dựng, còn tôi học trường Kinh tế. Hai trường gần nhau nên chúng tôi thuê cùng 1 khu nhà trọ để có bạn. 7 năm yêu nhau, chưa bao giờ chúng tôi “vượt ngưỡng”, anh ấy luôn rất tôn trọng tôi.
Sau khi ra trường, có công việc ổn định, được sự đồng ý của cha mẹ 2 bên, chúng tôi quyết định làm đám cưới.
Người ta bảo yêu nhau quá lâu, hiểu nhau quá rõ rồi thì khi về làm vợ chồng sẽ vô cùng tẻ nhạt vì không còn gì để tìm hiểu về nhau, hay cuốn hút nhau nữa. Nhưng vợ chồng tôi thì ngược lại, lúc nào cũng dính với nhau như đôi sam, tíu tít cả ngày không biết chán.
Căn phòng thuê tuy nhỏ hẹp, cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng gia đình nhỏ của chúng tôi luôn ấm áp, tràn đầy hạnh phúc.
Dù “thả cửa” để chuyện sinh đẻ đến tự nhiên, nhưng 2 năm sau ngày cưới “tin vui” vẫn chưa một lần gõ cửa gia đình tôi. Mẹ tôi cắt hết đợt thuốc bổ này đến đợt thuốc bổ khác, nhiều lúc tôi có cảm tưởng mình uống thuốc bổ còn nhiều hơn ăn cơm. Nhưng… vẫn không ăn thua.
Hai vợ chồng quyết định đi khám thì bác sĩ nói dạ con của tôi có vấn đề, không thể có thai tự nhiên được, phải thụ tinh nhân tạo sau đó mới cấy vào dạ con.
Tôi thực sự rất buồn, kinh tế gia đình thì không khá giả gì, chuyện con cái lại khó khăn như vậy. Nhưng chồng tôi thì luôn ở cạnh bên, anh động viên tôi “Mình vẫn còn hi vọng có con, chứ nhiều người mắc bệnh vô sinh, họ bất hạnh hơn mình nhiều. Anh sẽ cố gắng nhận thêm việc, chi tiêu ít đi để tiết kiệm lấy tiền đi làm thủ thuật để có con..”. Nhờ sự động viên của chồng, tôi cũng bớt buồn phiền.
Nhờ sự cố gắng tằn tiện, 1 năm sau đó, vợ chồng tôi háo hức đi làm thủ thuật, và thật may mắn khi 9 tháng sau một bé gái chào đời. Hai vợ chồng rớt nước mắt vì hạnh phúc.
Có con, tôi ít thời gian chăm sóc cho chồng. Tôi lại bị chứng lãnh cảm sau sinh nên chuyện “phòng the” cũng vì thế bị lơ là. Có khi tôi “bỏ đói” chồng 2-3 tháng liền. Biết chồng buồn lắm, nhiều khi tôi đã ép mình nhưng không được và điều đó chỉ làm chồng buồn lòng thêm Có lần anh đã nói với tôi rằng “Anh không thích quan hệ với 1 khúc gỗ”.
Biết mình thế là không tốt nên tôi đã cố gắng cải thiện tình hình. Nhưng cũng lúc này tôi thấy những biểu hiện lạ từ phía chồng. Anh hay ở cơ quan trực, hay đi công tác hơn, và khi về nhà cũng không còn vồ vập lấy vợ như ngày xưa. Lúc nào cũng đăm chiêu, tay lăm lăm cái điện thoại.
Rồi tôi được một chị ở cùng cơ quan với chồng “thông tin mật” rằng chồng tôi đang quan hệ bất chính với 1 cô cave hết thời. Cô này có 2 đứa con trai, mỗi đứa 1 cha. 4-5 tháng nay rồi chồng tôi bỏ đăng kí ăn trưa ở cơ quan và tá túc ở nhà của cô này.
Tôi bàng hoàng, không thể tin được những gì chị kia vừa cho biết. Nhưng linh tính mách bảo tôi rằng chị ấy không đặt điều cho chồng tôi.
Hôm sau, tôi bí mật theo dõi chồng. Khi cánh cửa ngôi nhà của cô cave kia khép lại được 20 phút là lúc tôi quyết định…gõ cửa, đập vào mắt tôi là cảnh cô ta mặc chiếc váy ngủ vô cùng hở hang, còn chồng tôi thì quần áo xộc xệch nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế dài ở phòng khách.
Tôi bỏ chạy, chồng đuổi theo tôi về đến nhà, anh đã khóc và xin tôi tha thứ, nói sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định tha thứ cho chồng, bởi sự sa ngã của anh ấy cũng có phần lỗi lớn là do tôi, và cũng bởi tôi còn rất yêu chồng.
Những tưởng anh ấy sẽ không còn lầm đường lạc lối nữa. Nhưng tôi đã nhầm…
Khi tôi quyết định đi làm thủ thuật để mang bầu đứa thứ 2 thì cũng là lúc anh bắt đầu “trốn” việc đưa lương cho vợ, với hàng đống lí do, nào là: “tháng này anh phải đi quan hệ với cấp trên nhiều”, “tháng này anh có việc cần dùng tiền”… Tôi không thắc mắc nhiều vì tin chồng.
Nhưng khi tôi mang bầu được 6 tháng thì cô cave nửa mùa kia tìm đến tận nhà, nhìn cái bụng bầu vượt mặt của cô ta, tôi biết sắp có chuyện chẳng lành. Và quả đúng là như vậy, cô ta tuyên bố với tôi rằng đang mang thai đứa con trai của chồng tôi, tháng sau là cô ta sinh nở, và yêu cầu tôi phải buông tha cho chồng để chồng về sống với cô ta.
Nhìn thái độ châng tráo của cô ta, tôi quyết định điện thoại gọi chồng về để anh ta tự giải quyết. Đứng giữa tôi và ả cave kia, chồng tôi tỏ ra lúng túng, phải cả giờ sau mới dám ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói rằng “Sự thể đã đến nước này thì anh xin em, hãy tiếp nhận cô ấy, để cô ấy làm em của em, làm vợ của anh”.
Tôi ngã quỵ. Người chồng mà tôi rất mực thương yêu là đây sao? anh ta dám mở lời xin được “lập” thêm vợ sao?.
Tôi đã cầm chổi và đuổi cả hai người đó ra khỏi nhà.
Từ bừa đó đến nay đã 8 tháng trôi qua, cũng từng ấy thời gian chồng thôi không về nhà. Ngay cả khi tôi sinh nở, bố mẹ chồng tôi điện thoại cho anh ta mà anh ta cũng coi như không biết. Cũng chưa bao giờ anh ta quan tâm đến 2 đứa con do tôi sinh ra. Cháu lớn thỉnh thoảng lại bi bô đòi bố. Nhìn con mà tôi như đứt từng đoạn ruột.
Tôi cũng điện thoại cho anh ta 1 lần, yêu cầu anh ta gặp mặt để kí giấy li hôn, nhưng anh ta chỉ im lặng trốn tránh. Bố mẹ chồng thì ra sức động viên tôi hãy nhẫn nhịn, rằng chồng tôi chỉ lầm đường lạc lối, rồi anh ta sẽ quay về với gia đình. Nhưng niềm tin trong tôi đã sụp đổ, tình yêu cho chồng cũng không còn nữa. Tôi chỉ thương 2 đứa con, thiếu thốn tình yêu của bố.
Tôi phải làm sao đây?
Theo Tri Thức Trẻ