“Dấu chấm” cho cuộc hôn nhân 9 năm với người vợ quá tham vọng

Cuộc sống gia đình tôi dần trở nên bế tắc, số lần chúng tôi cãi nhau, nhiều hơn số ngày chúng tôi vui vẻ. Nhu cầu chăn gối cũng trở nên nguội lạnh khi mỗi đêm chúng tôi mỗi đứa một giường.

Tôi năm nay 34 tuổi. Quê ở Hà Tĩnh. Phải nói rằng gia đình tôi thuộc diện có của ăn của để. Ngay từ khi anh em tôi ra Hà Nội học, bố mẹ tôi đã có tiền mua nhà cho chúng tôi ở. Căn nhà tập thể rộng gần 50m2, ờ gần Khu Văn công, Mai Dịch đó đã chứng kiến sự trưởng thành, đỗ đạt của tôi và anh trai. Và mới đây khi tôi quyết định lập gia đình, anh tôi nói muốn ra ở riêng, nhường không gian cho vợ chồng trẻ là chúng tôi.
Tôi cũng thương anh, nhưng không biết làm thế nào để vẹn đôi đường, cũng bởi vợ tôi nói muốn sống riêng biệt không chung chạ với ai trong nhà chồng. Nói về vợ tôi, cô ấy kém tôi 2 tuổi, cùng quê và cách nhà tôi 35km. Tuy là con nhà lao động, nhưng vợ tôi rất xinh đẹp, từ nhỏ được bố mẹ cưng chiều như một công chúa.
Khi cầu hôn cô ấy, tôi từng hứa cưới nhau vài năm tôi sẽ góp tiền mua chung cư rộng rãi gần 100m2 để 2 đứa cùng ở. Cũng vì lời hứa đó mà tôi gặp không ít khổ đau sau này. Như người đời nói đó là “vạ miệng”, mà tôi là người khơi mào cho nó.
Thực ra lời hứa của tôi được nói ra trong thời điểm tôi đang làm trưởng phòng ở công ty lớn lương tháng 30 triệu. Nhưng cưới được 3 năm, chức trưởng phòng của tôi cũng phải nhượng lại cho người khác, do tôi liên tiếp không đủ doanh thu hàng tháng. Khó khăn chồng chất, tôi mở tâm sự hi vọng vợ sẽ hiểu. Nhưng mỗi lần tôi gần gũi nói chuyện, vợ tôi lại cười cho rằng tôi là kẻ không có chí tiến thủ, kém cỏi.
Tôi xuống làm nhân viên, lương đưa về ít hơn một nửa thì bị vợ nghi ngờ là có quỹ đen. Cô ấy suốt ngày tra khảo tôi đủ mọi thứ, từ chuyện trưa nay anh ăn gì, ở đâu, hết bao nhiêu? Tôi trả lời thế nào cũng bị cô ấy chì chiết, mắng chửi. Nhiều lúc tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi cho tôi một cô vợ xinh đẹp, nhưng điêu ngoa quá chừng.
(Ảnh minh họa)
Nói thật, tôi đã nỗ lực rất nhiều trong cuộc sống để cô ấy không buồn. Nhưng vợ tôi quá tham vọng, quá ảo tưởng về bản thân nên không biết thế nào là đủ.
Khi anh trai tôi mua chung cư ở Mỹ Đình để ở, vợ tôi giãy nảy lên bắt bẻ. Cô ấy nói bố mẹ tôi thiên vị, mua nhà mới cho con cả, mà bỏ mặc con thứ. Cô ấy còn nói, biết thế ngày xưa khi cưới ra ngoài sống để có nhà mới ở còn hơn cứ ở căn nhà “bé như lỗ mũi” này. Tôi nghe thế mà lòng buồn vô hạn, căn nhà anh tôi mua hơn 1 nửa là tiền công sức của vợ chồng anh trai tôi. Còn bố mẹ tôi chỉ hỗ trợ có 300 triệu.
Tôi rất buồn vì suy nghĩ của vợ mình. Cô ấy đến với tôi không phải vì tình yêu mà vì vật chất. Có với nhau 2 mặt con, nhưng cô ấy suốt ngày lải nhải chuyện nhà cửa. Cô ấy vin vào lời hứa của tôi ngày cầu hôn nên thường lấy ra làm cớ “mắng chửi tôi”. Nào là “chồng chị A có nhà ở chỗ này chỗ kia, chồng chị B cơ quan em giỏi lắm đi làm 6 năm đã mua được chung cư vừa to vừa đẹp có ban công…Còn anh, anh xem lại mình đi”.
Nói thật, là đàn ông nghe vợ mình chê ai chẳng buồn. Bản thân tôi đã nỗ lực rất nhiều trong cuộc sống để cô ấy mở mày mở mặt. Từ ngày cưới cô ấy tới nay đã 9 năm tôi chưa một lần dám ra ngoài ăn sáng, chiều chiều lại sắp xếp công việc về sớm quây quần bên vợ con. Tôi chịu mang tiếng với bạn bè, anh em là kẻ tằn tiện, ki bo,… cũng bởi muốn góp thêm ít tiền đưa vợ để chi tiêu, đút sổ tiết kiệm. Thế nhưng cô ấy không chịu hiểu cho chồng mình.
Cuộc sống gia đình tôi dần trở nên bế tắc, số lần chúng tôi cãi nhau, nhiều hơn số ngày chúng tôi vui vẻ. Nhu cầu chăn gối cũng trở nên nguội lạnh khi mỗi đêm chúng tôi ôm một đứa con, ngủ riêng một giường. Bao đêm tôi nghe tiếng vợ tôi khóc vì giận dỗi, đôi lúc cô ấy mơ ngủ miệng vẫn lải nhải than trách chồng.
Mới đây, trong bữa mừng tân gia nhà mới của anh trai, thay vì chúc mừng anh, chị cô ấy lại buông lời trách móc bố mẹ tôi. Rằng bố mẹ thương anh trai hơn chúng con, rồi phàn nàn đủ các kiểu. Bố mẹ tôi vốn tính thương con dâu nên không nổi giận, mà động viên chúng tôi cố gắng góp thêm ít nữa rồi ông bà hỗ trợ thêm một khoản.
Hôm đấy về tôi đã nói chuyện với vợ, tôi nói cô ấy là người không biết điều “được voi đòi tiên”. Cô ấy luôn cho mình là nhất nên có quyền đòi hỏi tôi. Cô ấy chưa một lần nghĩ rằng biết bao nhiêu người đang ở thuê, ở nhờ và chỉ muốn được như cô ấy hay chưa?
Cô ấy nổi điên và nói rằng tôi là ông chồng hèn. Những ngày cô ấy sống cùng tôi là những ngày cô ấy phải chịu đựng cực khổ. Rồi cô ấy nói có người này người kia để ý, cô ấy ảo tưởng khi cho rằng, họ sẵn sàng đến với cô ấy nếu cô ấy bỏ tôi. Tôi đã đánh cô ấy với mong muốn cô ấy sẽ tỉnh ngộ nhưng cô ấy làm ầm lên khóc lóc rồi viết đơn đòi ly hôn với tôi.
Tới nước này, tôi thực sự không còn chịu đựng nổi. Cô ấy coi tôi chẳng ra gì, cô ấy chưa một lần tôn trọng người chồng như tôi. Tôi đã ký vào đơn ly hôn, nước mắt tôi cứ thế chảy xuống, tôi nghĩ tới hai thằng con trai, nghĩ tới bố mẹ tôi,…9 năm qua tôi nhẫn nhịn cưng chiều cô ấy nhưng cô ấy quá ích kỷ, quá tham vọng. Có lẽ tôi không đáp ứng nổi những ham muốn cũng như đòi hỏi của cô ấy. Giải pháp ly hôn là tốt nhất cho cuộc hôn nhân 9 năm không hạnh phúc của chúng tôi.
Hi vọng rằng, câu chuyện của tôi sẽ là bài học cho các bạn trẻ, yêu vội yêu sớm. Nếu các bạn thực sự muốn gắn bó cuộc đời cùng với ai đó, hãy tìm hiểu thật kỹ. Đừng vì quá ham mê sắc đẹp, quá tin tưởng như tôi để rồi tới lúc ân hận cũng không kịp. Một người phụ nữ thực sự yêu thương bạn, họ sẽ không bỏ rơi bạn lúc khó khăn. Họ sẽ vì tình yêu chân thành mà đến với bạn, chứ không vì vật chất hay những lời hoa mỹ mà bạn nói. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện của tôi.
Theo Đời Sống Pháp Luật

Có thể bạn quan tâm?

Tâm sự 4393573200367571394

Đăng nhận xét

emo-but-icon

Tin nóng

Tin cập nhật

Like Fanpage

item