Đừng cắn em mạnh quá nhé! Chồng em dạo này đòi bật đèn rồi!
http://www.scandal24h.net/2016/05/dung-can-em-manh-qua-nhe-chong-em-dao-nay-doi-bat-den-roi.html
Nhìn dấu răng trên ngực, Kim thấy hoang mang và tội lỗi. Tối hôm đó, mặc dù Kim đã từ chối nhưng Hải vẫn dùng sức mạnh đè Kim ra. Chiếc áo ngủ tụt xuống, hai dấu răng đỏ hiện rõ nét trên đôi gò bồng đảo trắng ngần. Hải dừng lại, buông tay khỏi người Kim.
Hải hiền, hiền lắm. Mà thói đời là thế, chồng hiền thì vợ dữ, là quy luật bù trừ thì phải. Kim, vợ Hải đanh đá có tiếng ở vùng. Thế nào mà Hải lại quờ quạng phải Kim. Người ta chẳng bảo cái duyên cái số nó vồ lấy nhau còn gì. Có lẽ số Hải phải vồ lấy Kim. Thôi thì Hải hiền lành như thế, có Kim bên cạnh bênh vực, bảo vệ Hải, bố mẹ Hải cũng yên tâm hơn. Hơn nữa, Hải thấy Kim ngoài cái tính đanh đá ra thì không có gì đáng phải phàn nàn hết cả. Kim rất yêu Hải, thương Hải, cũng ngoan ngoãn, lễ phép với bố mẹ, họ hàng nhà Hải. Một chàng trai bình thường, không quá tài giỏi như Hải thì chỉ cần như thế là quá đủ rồi.
Cuộc sống hôn nhân của Hải thời gian đầu không có gì đặc biệt. Mọi thứ diễn ra khá bình lặng. Hải tan làm thì về nhà giúp Kim lo chuyện nhà cửa, cơm nước chứ không la cà quán xá hay nhậu nhẹt gì cả. Kim chăm Hải lắm, món gì Hải thích Kim cũng nấu cho Hải ăn. Hải hết thứ gì là hôm sau có ngay thứ ấy. Chuyện vợ chồng cũng diễn ra khá thường xuyên. Tính Hải vẫn còn nhút nhát lắm, lại hay ngại ngùng nên mỗi lần vợ chồng gần gũi, Hải lại muốn tắt đèn. Kim nhiệt liệt hưởng ứng và cho rằng chuyện này khá thú vị.
Nhưng cái gì cũng chỉ được một thời gian đầu. Có vẻ như sự hiền lành của Hải bắt đầu khiến Kim thấy nhàm chán. Trong khi ở công ty, Kim có dịp được tiếp xúc với rất nhiều những người đàn ông phong độ, có tài ăn nói, lịch lãm. Kim nhận được rất nhiều những lời khen ngợi của họ. Trong khi Hải, hình như đã từ rất lâu rồi Hải không có nói những lời ngọt ngào với Kim. Trong Kim bắt đầu hình thành nên sự so sánh nguy hiểm.
Có lẽ Hải luôn sợ làm Kim đau, chưa từng làm vậy với Kim nên hành động này của Tuấn khiến Kim cảm thấy phấn khích. (Ảnh minh họa)
Đúng, Hải không khen Kim nhưng Hải dùng chính hành động để quan tâm, yêu thương Kim. Đáng tiếc, Kim lại còn chuyện dó là tầm thường, vô vị. Kim bắt đầu tìm gây sự với Hải. Kim đi làm về muộn, Hải nấu cơm. Kim nhìn vào mâm cơm rồi lẳng lặng bỏ lên phòng. Hải tưởng Kim ốm, lật đật nấu cháo mang lên cho Kim:
- Tôi mệt, anh tránh xa tôi ra.
Càng ngày Kim càng xa lánh Hải. Dường như mọi thứ thuộc về Hải đều khiến Kim chán ghét. Và rồi Kim đã ngã vào vòng tay Tuấn, đồng nghiệp của Kim. Mỗi lần gần gũi, Tuấn rất mạnh bạo và thường cắn vào ngực Kim. Có lẽ Hải luôn sợ làm Kim đau, chưa từng làm vậy với Kim nên hành động này của Tuấn khiến Kim cảm thấy phấn khích.
- Hôm nay anh bật đèn nhé! – Câu nói của Hải khiến Kim giật mình.
Hôm nay gần gũi nhau, tại sao Hải lại muốn bật đèn cơ chứ.
- Hôm nay em mệt, ngủ sớm đi! – Kim lạnh lùng
Nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của Hải, Kim bỗng thấy chạnh lòng. Cảm giác tội lỗi xâm lấn. Đúng, Hải chỉ không mang lại cho Kim sự mới lạ nhưng Hải không hề làm gì sai với Kim. Vậy mà Kim… Nhưng cứ mỗi lần muốn dừng lại với Tuấn, Kim lại thấy nuối tiếc, hụt hẫng.
- Đừng cắn em mạnh quá nhé! Chồng em dạo này đòi bật đèn rồi! – Kim thỏ thẻ với Tuấn
Nhưng trong phút cao hứng thì làm sao mà kiềm chế được cảm xúc. Nhìn dấu răng trên ngực, Kim thấy hoang mang và tội lỗi. Tối hôm đó, mặc dù Kim đã từ chối nhưng Hải vẫn dùng sức mạnh đè Kim ra. Chiếc áo ngủ tụt xuống, hai dấu răng đỏ hiện rõ nét trên đôi gò bồng đảo trắng ngần. Hải dừng lại, buông tay khỏi người Kim.
- Thì ra họ nói đúng. Anh đã mong là không nhưng điều kì diệu đã không xảy ra. – Hải nghẹn giọng
Còn lại một mình, nước mắt Kim rơi lã chã với nỗi ân hận tột cùng. (Ảnh minh họa)
Thấy Hải lầm lũi bước ra khỏi phòng, Kim đứng hình. Thì ra Hải không khù khờ, Hải đã biết và hình như từ cái lúc Hải đòi bật đèn là Hải đã muốn cho Kim cơ hội. Đáng tiếc, Kim đã không nắm bắt được cơ hội ấy. Cả đêm đó, Kim ngồi khóc. Người con gái đanh đá, mạnh mẽ như Kim rất ít khi rơi lệ, một khi rơi lệ thì phải có chuyện gì đó rất kinh khủng đã xảy ra với họ. Đúng, Kim đang cảm thấy hối hận vô cùng. Kim đã khiến Hải tổn thương, đã phản bội Hải. Thật đáng khinh. Kim mặc lại áo, chạy đi tìm Hải nhưng Hải đã bước vào:
- Anh viết xong đơn rồi. Em ký đi. Anh giải thoát cho em khỏi một kẻ nhàm chán, vô vị như anh?
- Không? Em không muốn. Em hứa sẽ thay đổi. Cho em cơ hội được không anh?
- Anh là đàn ông, anh cũng có liêm sỉ và tự trọng. Anh đã cho em cơ hội, em nhớ không? Nhưng em đã tự vứt bỏ nó. Muộn rồi em ạ!
Hải bỏ đi ngay sau đó. Còn lại một mình, nước mắt Kim rơi lã chã với nỗi ân hận tột cùng. Kim đã làm gì với hạnh phúc của mình vậy. Vẫn là sự nhàm chán rồi sinh ra sự so sánh, ích kỉ để hôn nhân xuất hiện rạn nứt, rồi không giữ được mình trước những cám dỗ. Kim đã sai nhưng chẳng phải Hải cũng là một phần nguyên nhân hay sao? Tại sao không cho Kim thêm cơ hội. Phũ phàng và cay đắng, Kim nhìn vào lá đơn ly hôn, tương lai trước mắt mù mịt và đen tối.
Theo Tri Thức Trẻ