Khó thở với bố mẹ chồng quái đản và suốt ngày ở nhà dọn dẹp
http://www.scandal24h.net/2016/05/kho-tho-voi-bo-me-chong-quai-dan-va-suot-ngay-o-nha-don-dep.html
Nhiều khi tôi chỉ ước rằng bố mẹ chồng cứ "biến" vào Câu lạc bộ cho người già hay qua nhà ai đó mà chơi bời đến hết ngày thì về cho khuất mắt tôi. Đây lại cứ ở nhà, dọn dẹp, đi chợ, nấu cơm.
Tôi là một nhân viên văn phòng với mức lương có thể tự nuôi sống bản thân. Chồng tôi cũng là một người làm việc chăm chỉ nên cả hai chưa bao giờ phải dựa dẫm vào tài chính của nhau. Vậy tôi không hiểu lý do gì, tôi lại phải cam chịu thái độ ghê gớm từ gia đình nhà chồng.
Khi mới chỉ yêu nhau, anh cũng từng vài lần nhắc khéo rằng bố mẹ anh là người khó tính, lại ít bộc lộ cảm xúc nên khó gần. Lấy nhau rồi, tôi mới nhận ra, những điều anh nói phải chăng là che đậy khéo léo.
Từ ngày đầu tiên về nhà chồng, ông bà đã thản nhiên nói với tôi rằng họ là người cầu toàn, nếu không đúng ý thì khó mà hòa hợp được với nhau. Biết vậy nên tôi đã tính dọn ra ở riêng bởi “tránh voi chả xấu mặt nào”. Thế mà chồng tôi nhất quyết không cho.
Tôi đi làm mệt mỏi, ăn uống một chút có đáng là bao đâu mà ông bà cứ nói rằng tôi phải tiết kiệm (Ảnh minh họa)
Anh bảo rằng ông bà già yếu, anh là con một nên phải có trách nhiệm (Đúng là bố chồng tôi bị thấp khớp, khó cử động còn vợ ông bị viêm xoang nên cứ trở trời là ốm). Tôi không thể tin được rằng chồng mình lại suy nghĩ đơn giản như vậy. Đã sớm biết vợ khó hòa hợp với bố mẹ, nếu cứ ở lại sớm muộn gì cũng có xung đột. Như vậy thì còn mệt mỏi và khổ hơn chứ!
Và đó chính là nguyên nhân mở ra một chuỗi những bực bội mà tôi không biết phải xả vào đâu cho hết. Mẹ chồng tôi là một người không hề biết điều. Tôi phải đi làm từ sáng sớm, tối muộn mới về nhà nên rất mệt mỏi. Bà đã không giúp gì được thì chớ, mới sáng ra đã kêu tôi dậy sớm đi chợ để kiếm đồ ngon mà rẻ. Thật là dở hơi!
Thời buổi này ai cũng bận rộn, thời gian đâu mà đi, cứ ra siêu thị mà bê cả đống về tích vào tủ lạnh cho xong. Bà ở nhà, có mỗi việc quét dọn, nấu cơm ngày ba bữa cho gia đình mà cũng không xong. Tới quần áo cũng có máy giặt, chồng tôi sắm cái máy hút bụi cho bà đỡ mệt mà bà không chịu dùng, cứ lấy chổi ra quét thì đấy là do bà tự chuốc lấy, có ai bắt bà đâu. Vậy mà khi tôi đi làm về chưa kịp nghỉ ngơi, bà còn nói rằng “thấy việc thì nên làm”. Xin hỏi, bà làm hết rồi thì tôi tự bới ra rồi dọn lại chắc mà cứ lải nhải mệt óc tôi?
Bố chồng tôi còn kinh khủng nữa. Tôi vừa mới sinh cháu. Họ hàng nhà ngoại ai cũng ra vào, xuýt xoa thăm nom, quà cáp cho hai mẹ con. Nhà chồng tôi chỉ có anh và hai ông bà, lên bệnh viện thăm cháu mà mặt mũi cứ lạnh như chì. Bế cháu được một lúc thì ông bỏ đấy kêu về nhà nấu nướng dọn dẹp cho hai vợ chồng. Riêng cái thái độ ấy tôi cũng chả ưa nổi rồi.
Ở viện về đến nhà, tôi không muốn vì quá bận rộn mà mất việc nên vội vã cùng chồng tìm người giúp việc. Ông bà không đồng ý, kêu rằng bây giờ chả ai đáng tin, rồi tự nhận trông cháu. Tôi tỏ ý không thích, ông bà im lặng không nói gì, lại giở trò dỗi tôi. Cứ thế thì bảo làm sao mà không hòa hợp được?
Tôi đi làm mệt mỏi, ăn uống một chút có đáng là bao đâu mà ông bà cứ nói rằng tôi phải tiết kiệm. Bố mẹ chồng tôi ăn ít như vậy, rồi cứ nói tôi. Hàng xóm người ta nghe thấy lại nghĩ tôi là loại con dâu tham lam. Việc nhà toàn hai ông bà tự ôm đồm lấy, giờ đòi trông nốt cháu mà chắc đã làm nổi đâu.
Cứ hôm nào tôi đi làm về là y như rằng bà lại bắt tôi chơi với con để bà làm việc. Bố chồng tôi chẳng bao giờ thấy chơi đùa với cháu. Cứ đến giờ cho cháu ăn hay ngủ là xong, làm tốt rồi hết việc. Ông gì mà thật vô cảm.
Tôi thấy có nhiều người ở đây kêu ca rằng suốt ngày bị mẹ chồng ngồi lê mách lẻo với hàng xóm. Nghĩ cũng thấy thương nhưng tôi cũng hơi ghen tị. Nhiều khi tôi chỉ ước rằng bố mẹ chồng cứ “biến” vào Câu lạc bộ cho người già hay qua nhà ai đó mà chơi bời đến hết ngày thì về cho khuất mắt tôi. Đây lại cứ ở nhà, dọn dẹp, đi chợ, nấu cơm.
Làm việc nhà chán thì ông bà lại trồng cây cảnh, bế cháu ra sân phơi nắng có mà ốm hỏng hết người. Thà rằng cứ đi tập dưỡng sinh thì tôi đây lại thấy thoát nợ. Cứ ở nhà chồng mãi thì ám quẻ hết mất thôi. Tôi phát ngán với những con người sống chả có chút tình cảm này! Không hiểu sao chồng tôi lại có thể cam chịu được họ suốt 30 năm được.
Tôi gửi bài này, đồng cảm với những chị em đang phải chung cảnh ngộ sống với bố mẹ chồng quái đản. Hy vọng chúng ta sẽ sớm thoát khỏi cuộc sống tù túng khốn khổ này!
Theo Tri Thức Trẻ