Vì 1 triệu đồng mà bố hèn hạ không dám nhận con
http://www.scandal24h.net/2016/05/vi-1-trieu-dong-ma-bo-hen-ha-khong-dam-nhan-con.html
“Từ lần sau đừng mặt dày đòi tiền tôi nữa. Từ khi ly dị nó không còn là con tôi nữa...
Dù mọi chuyện đã kết thúc nhưng tôi vẫn muốn được chia sẻ lên đây để lòng tôi bớt nặng. Để mọi người biết, tôi đã từng có 1 người chồng cạn tình cạn nghĩa, và con tôi từng có một cha vô trách nhiệm như thế.
Anh hơn tôi 5 tuổi, có công việc ổn định và đã có nhà Hà Nội. Nhưng bố mẹ vẫn ở quê, anh chỉ ở một mình nên đã cho thuê làm trường mầm non toàn bộ 2 tầng dưới, ảnh chỉ ở tầng 3. Ra trường xong, tôi xin vào làm cô giáo mầm non tại trường tư thục thuê ở nhà anh .
Hàng ngày, tôi cũng ít khi gặp anh chủ nhà ấy, đến hôm anh bị cảm nghỉ làm ở nhà tôi mới được trực diện anh. Hôm đó, đến giờ cho các cháu ngủ trưa thì anh xuống đi mua đồ ăn với dáng vẻ mệt mỏi, bơ phờ. Tôi thấy thế cũng chỉ hỏi thăm vài câu rồi tự dưng thấy thương anh ta đến lạ vì cảnh lủi thủi một mình, không người chăm sóc lúc ốm đau. Chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn và dần trở nên thân thiết. Sau 5 tháng qua lại như thế, tôi được anh ta tỏ tình, và tôi đã nhanh chóng đồng ý làm bạn gái anh. Và chỉ sau 1 năm yêu đương, tôi chính thức làm vợ anh ta.
Nói thật, nhận lời yêu đương của anh ta được khoảng 1 tháng là tôi đã lên giường với anh ta rồi. Nghĩ lại thấy mình ngu dại quá. Ngày đó, vì yêu mà tôi đã mù quáng, nhưng cũng tại, chỗ làm việc của tôi chính là nhà anh nên rất tiện cho tôi sau giờ tan làm, chỉ việc leo vài bậc cầu thang để lên phòng anh nấu nướng, ăn uống, thậm chí ngủ cùng người yêu một cách dễ dàng.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vẫn hạnh phúc cho tới khi con gái 2 tuổi. Mọi chuyện bắt đầu phát sinh. Tất cả chỉ vì anh ta tìm thấy nguồn vui khác bên ngoài mà bỏ bê mẹ con tôi.
Anh lý do bận công việc nên đi từ sáng tới tối đêm mới về. Về tới nhà là lăn ra ngủ chẳng biết đến vợ con là ai. Rồi chuyện chăn gối cũng vì thế mà thiếu lửa, nhạt nhẽo. Nếu có phải yêu vợ thì cũng chỉ là miễn cưỡng, qua loa, làm cho xong chuyện.
Một hôm, người bạn tôi kinh doanh nhà nghỉ bên Gia Lâm, cô ấy biết chồng tôi hôm tới dự đám cưới chúng tôi nên đã nhận ra. Cô ấy gọi điện cho tôi hỏi xem chồng tôi nay ra khỏi nhà mặc quần áo như thế nào. Lúc đầu tôi còn ngạc nhiên lắm với câu hỏi của bạn. Hóa ra cô ấy định chắc chắn rồi mới đưa cho tôi thông tin. Cô ấy nói, chồng tôi và 1 ả chân dài vừa nhận phòng chỗ nhà nghỉ của cô ấy cách đây ít phút. Nếu muốn thì đến bắt quả tang.
Chắc anh chồng tôi không nghĩ lại vào đúng nhà nghỉ của bạn vợ đâu nên mới hồn nhiên như thế. Qua lời bạn tả, tôi chẳng cần đến cũng biết đó là chồng mình. Lòng gan như lửa đốt nhưng tôi nhất định không đi đánh ghen mà ở nhà chờ đợi. Nói đúng hơn là tôi sợ mình bị ám ảnh bởi cảnh nhơ nhuốc trong nhà nghỉ kia của chồng và một người đàn bà lạ mặt.
Tôi đề nghị ly hôn vì không thể chấp nhận một người chồng phản bội. Thật sự lúc đó tôi cũng chỉ dọa vậy thôi không ngờ anh ta vênh váo đồng ý thật.
Và câu chuyện gia đình tôi nhanh chóng đi đến hồi kết. Ra tòa, vì quá hận tôi tuyên bố không cần nhận một khoản phụ cấp nào của anh ta cả. Tôi sẽ một mình nuôi con khôn lớn. Nhưng có vào cuộc sống làm mẹ đơn thân mới hiểu, nó vất vả khó khăn biết nhường nào. Từ ngày ly hôn tôi cũng ra ngoài ở, công việc thì chưa xin được vì từ ngày sinh con tôi cũng nghỉ làm. Còn chút tiền tích lũy, tiêu mãi thì cũng có lúc cạn. Thiết nghĩ, chẳng tội gì mà mình lại không nhận tiền trách nhiệm nuôi con của chồng cũ. Tôi bèn gọi điện cho anh ta đòi quyền lợi cho con.
Tháng đầu tiên anh ta gửi cho mẹ con tôi 1 triệu đồng. Số tiền tuy không nhiều nhưng với hoàn cảnh của tôi thì nó lại vô cùng quý giá. Tháng sau, tôi đợi mãi cũng không thấy 1 triệu nào nữa. Tôi lại lì mặt nhắn tin hỏi. Lúc đó, tôi nhận được câu trả lời là: “Từ lần sau đừng mặt dày đòi tiền tôi nữa. Từ khi ly dị nó không còn là con tôi nữa. Cô bảo nó là con cô, cô có trách nhiệm nuôi nó cơ mà!”.
Nhục nhã với lời nói vô tình vô nghĩa ấy, tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết ôm con khóc nức nở và nghĩ đúng là mình số hẩm hiu mới với phải một người đàn ông như thế. Nó đểu đến lúc ly hôn rồi vẫn chưa hết đểu. Tôi chợt nghĩ, loài cầm thú nó còn biết thương con, đằng này là con người mà lại sống vô trách nhiệm với chính con của mình. Chỉ vì vài đồng phụ cấp hàng tháng mà anh ta không dám nhận mình là bố của con.
Theo Tri Thức Trẻ