Báo có thai, người yêu cũ chỉ nhắn: “Xin lỗi em” rồi biệt tích, 7 năm sau anh tới tìm tôi rồi làm một chuyện bất ngờ

Cứ mỗi lần con quấy, con khóc đòi bố là tôi lại chẳng thể nói được gì. Ngày con còn bé, lấy đại lý do là bố đi công tác, bố sẽ về ngay nhưng con ngày càng lớn, con ngày càng hiểu chuyện hơn.



Biết không thể cứ nói dối con mãi như thế này được nhưng lại càng không biết mình sẽ phải nói gì với con đây. Không thể nói với con rằng bố của con đã bỏ rơi mẹ con mình lúc con được 2 tuần tuổi. Nó quá tàn nhẫn với tâm hồn của một đứa trẻ. Thương con, tôi chỉ biết ôm con vào lòng rồi khóc, vỗ về con với tất cả tình thương.



Ngày tôi và anh quen nhau khi 2 đứa mới lững chững bước chân vào cổng trường đại học. Đều là những người con tỉnh lẻ, xa quê và sống dưới bóng tre làng. Dần dà, ở bên nhau lâu ngày, 2 người đến với nhau như điều gì đó tự nhiên nhất, chẳng tỏ tình cũng chẳng thề thốt, trong thâm tâm mình tôi biết cuộc đời này nếu thiếu anh là điều không thể.



Nhưng, ông trời nào có chịu chiều lòng người. Sóng gió luôn đến sau những ngày nắng ấm và bình yên nhất.



Tôi nhắn tin với anh báo có thai với sự vui mừng khôn xiết và hạnh phúc tột cùng. Đứa bé này đến với 2 người giống như món quà bất ngờ mà ông trời gửi đến họ. Nhưng đáp lại với sự vui mừng đó thì lại là sự lo lắng, hụt hẫng cũng như có phần sợ hãi của anh.




Anh nói vẫn chưa muốn làm bố, anh nói muốn mở rộng sự nghiệp, anh nói còn nhiều điều anh chưa thể làm và anh chưa muốn làm bố. Anh muốn chị bỏ đứa con này.



Tôi kiên quyết phản đối, không thể ngờ được anh lại không muốn đứa con của 2 người được sinh ra. Chưa kể đến chuyện trẻ con nào có tội tình gì. Tôi nhất định sẽ sinh bé, dù anh có muốn thế nào đi chăng nữa.



Cho đến một ngày, tôi nhắn tin với anh muốn anh đưa đi khám thai. Đợi anh ở nhà cả tiếng đồng hồ mà không thấy anh về. Lo lắng không biết anh đã xảy ra chuyện gì.



Linh cảm của một người đàn bà cho chị biết có chuyện chẳng lành. Gọi điện, nhắn tin hàng trăm cuộc mà anh không bắt máy. Thế nhưng, đáp lại chỉ là 3 từ vỏn vẹn “Xin lỗi em” của anh gửi cho tôi vào đêm hôm ấy.



Anh đã biến mất mà chẳng mang theo đồ đạc gì, chỉ để lại cho tôi 3 chữ “xin lỗi em”. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra mới mình nữa cũng không biết anh đi đâu để mà đi tìm anh.



Tôi không dám về quê anh để hỏi. Nhà giờ chỉ còn mẹ già, tôi không dám nói với mẹ cũng không dám về nhà, cái làng quê nhỏ bé ấy sẽ xì xào bao nhiêu điều tiếng, mẹ tôi rồi sẽ sống thế nào đây.



7 tháng sau, khi sinh bé trong bệnh viện chỉ có một mình, tự lo tất cả mọi việc, bao nhiêu đêm ứa nước mắt vì nhớ đến anh, tự hỏi anh giờ này đang làm gì, ở đâu, tại sao lại bỏ rơi mẹ con tôi.



Cho đến những ngày ở cữ, thật sự không thể gắng gượng được nữa mới gọi điện cho mẹ. Mẹ tôi lên không ca thán một lời, không hỏi cũng không mắng mỏ gì, chỉ nhìn rồi xoa đầu như ngày còn bé “Không sao, có mẹ ở đây.”



Đến lúc này thì tôi khóc thật, khóc lớn như một đứa trẻ con bị mẹ đánh. Anh bỏ đi tôi không khóc. Những ngày ở bệnh viện thui thủi một mình tôi cũng không khóc. Sinh con ra đau đớn biết chừng nào cũng cắn răng chịu đựng. Nhưng cái xoa đầu của mẹ như chạm đến sự mềm mại nhất trong tâm hồn tôi, tôi khóc cho những ngày qua, khóc thương người mẹ già này cũng khóc cho số phận của mình nữa.



Tôi vẫn ở lại căn nhà nhỏ của 2 người để luôn cho con có cảm giác có không khí của một người cha ở đây để con lớn lên trong tình yêu thương và cảm giác của một gia đình. Cũng có rất nhiều người muốn đến với tôi nhưng vết thương lòng quá lớn khiến bản thân không thể nào đi bước nữa được.



Một ngày khi đang cùng con dắt tay về nhà, trước cửa nhà mình đỗ một chiếc xe ô tô. Không để ý lắm nhưng vẫn dặn con đi lùi vào để tránh xe quẹt thì thấy một người đàn ông bước xuống.



Anh mở cốp xe lên thì bật tung ra là những chùm bóng bay và pháo giấy đủ màu sắc, anh bước ra sau xe cầm trên tay bố hoa hồng 99 bông cực lớn khiến con trai reo lên vui sướng còn tôi thì cười thầm tự hỏi không biết cô gái nào có diễm phúc có được anh người yêu giàu có lại ga lăng như phim Hàn thế này.



Thế nhưng, bóng hình khiến tôi không thể nào quên dần hiện ra. Khuôn mặt người mà bản thân luôn nhớ đến, không đêm nào không thao thức nghĩ về người đó. Mắt chợt nhòe đi. Tôi không tin vào sự thực này.



Anh bước lại gần hơn, vẫn là khuôn mặt ấy, gầy đi nhiều và hằn lên sự trưởng thành của thời gian.



- Anh xin lỗi. Anh không biết phải nói với em thế nào nữa nhưng… anh xin lỗi.



- Là do anh, lúc đó anh còn quá trẻ, anh sợ mình không thể thực hiện những điều đã hứa với em.



- Anh cứ nghĩ rằng nếu không có anh em sẽ bỏ nó để lấy chồng nhưng anh không ngờ,…



- Anh xin lỗi. Xin em tha lỗi cho anh, xin em cho anh một cơ hội. Chẳng phải em vẫn thích được cầu hôn như trong phim Hàn lãng mạn sao.



- Anh muốn hoàn thành trách nhiệm của người cha, anh muốn bảo vệ, chăm sóc cho e và con như những gì anh đã từng hứa. Tha lỗi cho anh. Đồng ý gả cho anh nhé. Gia đình chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.



Tôi giận anh, ghét anh rất nhiều cũng không muốn tha thứ cho anh. Nhưng tôi càng không thể lừa dối bản thân rằng bản thân vẫn còn yêu anh rất nhiều, chính vì thế nên vẫn ở lại đây để chờ anh trở về.



Nước mắt trào ra, khóc thút thít như một đứa trẻ trong vòng tay anh, kéo con trai đến gần và nói với con “Chào bố đi con, bố đi công tác về rồi này!”. Con trai òa khóc ôm chầm lấy chân bố mà réo mà gọi như để thỏa nỗi nhớ mong suốt thời gian qua.



Tôi khóc. Con khóc. Cả anh cũng khóc. Cuối cùng, gia đình tôi cũng được đoàn tụ rồi. Tôi tin giông bão đã qua và bây giờ chỉ còn những ngày tháng yên bình.


Theo webtretho.com

Có thể bạn quan tâm?

Tâm sự 4622371117481814501

Đăng nhận xét

emo-but-icon

Tin nóng

Tin cập nhật

Like Fanpage

item