Cưới về 2 năm, tôi chết lặng cả người nhận ra lý do thực sự nhà chồng không muốn tôi sinh con
https://www.scandal24h.net/2017/03/cuoi-ve-2-nam-toi-chet-lang-ca-nguoi-nhan-ra-ly-do-thuc-su-nha-chong-khong-muon-toi-sinh-con.html
Tôi năm nay 27 tuổi, lấy chồng được 2 năm, hiện vẫn chưa có con. Gia đình nhà chồng tôi rất đông, bởi dưới chồng tôi còn 3 em trai nữa, bố mẹ chồng đều là dân buôn bán.
Điều kiện gia đình chồng khá tốt, duy chỉ có phức tạp vì đông quá. Ngày theo anh về làm dâu tôi cũng thấy hơi chờn, nhưng đâm lao thì phải theo lao, tôi vốn nghĩ chỉ cần yêu thương nhau, sống chân thành, tử tế thì sẽ ổn, nước đến đâu kiễng chân đến đấy vậy.
Nhưng rồi tôi sớm nhận ra, về nhà anh tôi thật không khác gì giúp việc. Bố anh bận rộn suốt ngày, cơm nước thất thường, mẹ chồng thì đúng kiểu dân buôn, đồng bóng, hay nói và bừa phứa. Chẳng phải tôi chê hay hỗn gì, nhưng từ khi về nhà anh, chưa bao giờ tôi thấy mẹ cầm chổi quét tước dọn dẹp gì. Kiểu như nhà có ngập ngụa đồ và rác, mẹ tôi cũng chỉ lách chân đặt vào rồi đi ra. Cơm bà nấu tôi ăn không quen nên cũng toàn tự vào bếp nấu sáng tối, trưa thì mỗi người một nơi nên thường tự túc ăn uống.
Nhà chồng có 3 em trai, ai cũng đều lôi thôi, quần áo bẩn thay ra mắc khắp mọi nơi, từ chân cầu thang, thành ghế, đầu giường, xô chậu, tôi nhìn ngứa mắt lắm, lại tiện tay vơ đi giặt. Tôi không biết có ai như tôi không, chị dâu mà phải phơi đồ lót cho cả 3 anh em nhà chồng. Nhà toàn thanh niên, cũng chẳng ý tứ gì, suốt ngày quần đùi cởi trần đi nhồng nhộng, tôi sượng mặt ghê lắm.
Nhà cửa nhiều lúc như bãi chiến trường, mình tôi bươn bải hết việc cơ quan lại về việc nhà, lắm lúc đến gần 11 giờ đêm chưa xong việc, chán nản đâm phát cáu. Nhiều khi nghĩ hay mặc kệ, nhưng nhìn nhà cửa thế, không thể kệ nổi. Mấy lần thoáng nghĩ đến chuyện ra ở riêng, bàn với chồng nhưng anh không nghe. Chồng tôi vô lo vô nghĩ lắm, cứ bảo ở nhà thoải mái thế này, đi đâu cho khổ.
Mọi người trong nhà chưa muốn tôi sinh con, bảo còn trẻ cứ từ từ, nhưng giờ tôi hiểu ra, chắc vì sợ tôi sinh con thì không có ai nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ nữa.
Thật sự giờ tôi thấy chán lắm, nhiều lúc ốm cũng chẳng được nghỉ ngơi gì, nằm một tý cũng không yên, rồi đi làm áp lực công việc, về muốn yên thân một lúc cũng không được. Thời gian này, tôi chỉ muốn vùng lên rồi đến đâu thì đến. Có ai trong hoàn cảnh giống tôi bây giờ, có thể chia sẻ với tôi không?
Điều kiện gia đình chồng khá tốt, duy chỉ có phức tạp vì đông quá. Ngày theo anh về làm dâu tôi cũng thấy hơi chờn, nhưng đâm lao thì phải theo lao, tôi vốn nghĩ chỉ cần yêu thương nhau, sống chân thành, tử tế thì sẽ ổn, nước đến đâu kiễng chân đến đấy vậy.
Nhưng rồi tôi sớm nhận ra, về nhà anh tôi thật không khác gì giúp việc. Bố anh bận rộn suốt ngày, cơm nước thất thường, mẹ chồng thì đúng kiểu dân buôn, đồng bóng, hay nói và bừa phứa. Chẳng phải tôi chê hay hỗn gì, nhưng từ khi về nhà anh, chưa bao giờ tôi thấy mẹ cầm chổi quét tước dọn dẹp gì. Kiểu như nhà có ngập ngụa đồ và rác, mẹ tôi cũng chỉ lách chân đặt vào rồi đi ra. Cơm bà nấu tôi ăn không quen nên cũng toàn tự vào bếp nấu sáng tối, trưa thì mỗi người một nơi nên thường tự túc ăn uống.
Nhà chồng có 3 em trai, ai cũng đều lôi thôi, quần áo bẩn thay ra mắc khắp mọi nơi, từ chân cầu thang, thành ghế, đầu giường, xô chậu, tôi nhìn ngứa mắt lắm, lại tiện tay vơ đi giặt. Tôi không biết có ai như tôi không, chị dâu mà phải phơi đồ lót cho cả 3 anh em nhà chồng. Nhà toàn thanh niên, cũng chẳng ý tứ gì, suốt ngày quần đùi cởi trần đi nhồng nhộng, tôi sượng mặt ghê lắm.
Nhà cửa nhiều lúc như bãi chiến trường, mình tôi bươn bải hết việc cơ quan lại về việc nhà, lắm lúc đến gần 11 giờ đêm chưa xong việc, chán nản đâm phát cáu. Nhiều khi nghĩ hay mặc kệ, nhưng nhìn nhà cửa thế, không thể kệ nổi. Mấy lần thoáng nghĩ đến chuyện ra ở riêng, bàn với chồng nhưng anh không nghe. Chồng tôi vô lo vô nghĩ lắm, cứ bảo ở nhà thoải mái thế này, đi đâu cho khổ.
Mọi người trong nhà chưa muốn tôi sinh con, bảo còn trẻ cứ từ từ, nhưng giờ tôi hiểu ra, chắc vì sợ tôi sinh con thì không có ai nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ nữa.
Thật sự giờ tôi thấy chán lắm, nhiều lúc ốm cũng chẳng được nghỉ ngơi gì, nằm một tý cũng không yên, rồi đi làm áp lực công việc, về muốn yên thân một lúc cũng không được. Thời gian này, tôi chỉ muốn vùng lên rồi đến đâu thì đến. Có ai trong hoàn cảnh giống tôi bây giờ, có thể chia sẻ với tôi không?
Theo webtretho.com